Lạy Chúa,

Lặng trước Nhan Thánh Chúa và để cho những cảm xúc ùa về, con thấy lòng mình ngập tràn một nỗi xúc động lạ lùng. Con chỉ biết dâng lên Chúa lời tạ ơn về tất cả những gì Ngài đã làm cho đời con, để hôm nay con gặt được hoa thơm trái ngọt khi trên tay cầm tấm bằng cử nhân thần học.

Con nhớ lại những bước đầu khi bước vào hành trình học tập này: niềm vui khi biết tin mình được trở thành tân sinh viên của Học viện Công giáo Việt Nam, và xen giữa đó là nỗi lo lắng, sợ hãi: Không biết rồi liệu mình có đủ sức học không? Liệu mình có thể đi trọn con đường này không? Và rồi những tháng ngày mệt mỏi, những đêm thức trắng để hoàn thành bài vở, những nỗi áp lực khi chẳng tìm thấy được những ý tưởng viết bài hay những lúc học bài mà chẳng nhớ.... khiến con đôi lần muốn buông xuôi. Chính trong những giây phút khó khăn đó Chúa đã đến, âm thầm mà kiên nhẫn, đặt trong tim con một niềm hy vọng nhỏ nhoi để con đứng dậy nhờ tình yêu thương, chia sẻ, động viên của quý Sơ, gia đình, bạn bè và những người thân yêu.

Chúa biết không, hôm nay thánh lễ tốt nghiệp thật sự đã chạm sâu vào tâm hồn con, con thấy mình như nhân vật chính, là người con bé nhỏ đang được Chúa trao tặng món quà quý giá. Bầu khí linh thiêng, trang nghiêm với những ca khúc tạ ơn trong thánh lễ như nói thay tâm tình của con đối với Chúa: “Tạ ơn Chúa, vì tất cả. Tạ ơn Chúa, vì con đã không đi một mình.” Hai chữ “Tạ ơn!”, nó thật nhỏ bé so với muôn vàn hồng ân Chúa đã tuôn đổ trên cuộc đời con nhưng con chẳng biết nói gì hơn ngoài hai chữ ấy.

Khi nhìn lại chặng đường năm năm miệt mài trên ghế nhà trường, con thấy rõ hơn dấu chỉ tình thương nhiệm mầu của Chúa. Nếu không có Chúa, chắc hẳn con không thể đi hết được hành trình đầy gian nan, thử thách nhưng cũng chan chứa niềm vui này. Chúa chính là Đấng khởi sự và cũng là Đấng hoàn tất mọi sự trong cuộc đời con.

Hôm nay, sự hiện diện của quý Sơ thật đông Chúa ạ, con không ngờ mình lại được yêu thương và quan tâm đến như vậy. Từ chính những điều nhỏ bé ấy, con cảm nghiệm được sự bao bọc của một gia đình thiêng liêng – nơi con tìm thấy sức mạnh, niềm vui trong đời dâng hiến. Con thấy mình được nâng đỡ và khích lệ để tiếp tục cho một hành trình mới. Chúa đã dùng các chị em trong Hội dòng như khí cụ để bày tỏ tình thương dịu dàng của Ngài trên cuộc đời con. Chính tình thương ấy đã biến đổi con, giúp con ngày càng thêm yêu mến, muốn gắn bó mật thiết và dấn thân hơn cho Hội dòng, Tỉnh dòng để đáp lại những kỳ vọng mà quý Sơ đã đặt trên con.

Cũng có một sự nuối tiếc khi lớp con hôm nay không có mặt đầy đủ, con nhớ đến các bạn, những người thật dễ thương, chân thành. Chúng con đã cùng nhau trải qua những ngày căng thẳng của kỳ thi, những giờ làm bài nhóm, ăn chung, nghỉ trưa cùng nhau và cả những phút giây tranh luận, bàn bạc lên chương trình mà không đồng thuận rồi giận hờn nhau, nhờ đó mà chúng con cũng hiểu nhau và gắn bó với nhau hơn. Tình bạn ấy đã làm cho hành trình học tập của con không trở nên khô khan, mà ngập tràn tiếng cười.

Hôm nay, nhiều người chúc mừng con, xen lẫn đó có cả những câu chọc ghẹo như: “Giờ thì đi mục vụ, thoát kiếp ha!”, “Nay học xong thấy mặt giãn hơn rồi đó”  hay “Kiểu này mà dạy sai tín lý nữa thì chịu”. Những lời ấy, vừa vui, vừa dí dỏm, nhưng cũng là lời nhắc nhở con rằng kiến thức mình nhận được hôm nay không chỉ để giữ cho riêng mình, mà là hành trang để phục vụ Hội dòng, Giáo Hội và tha nhân.

Chúa ơi, nói sao nhỉ? Nếu phải diễn tả cảm nghiệm của mình, con thấy hình ảnh hạt lúa sẽ rất giống. Một mình, hạt lúa chẳng thể tự vươn mình lớn lên. Nhưng nhờ có đất ấm, nắng chan hòa, mưa tưới mát và bàn tay người chăm sóc, hạt lúa mới trổ sinh bông hạt. Con cũng vậy, chính Chúa là nguồn sống, nguồn nước và các chị em trong Hội dòng, Tỉnh dòng, cộng đoàn, gia đình, thầy cô, bạn bè là môi trường yêu thương nâng đỡ để con lớn lên trong hành trình ơn gọi và tri thức.

Lạy Chúa, con cảm thấy mình thật nhỏ bé và chẳng xứng đáng, nhưng lại được bao phủ bởi một tình thương quá lớn. Từng bước đi trong đời con đều thấm đẫm dấu ấn tình thương: tình thương của Chúa, tình thương của mọi người.

Chúa ơi, ngày hôm nay khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn còn ngân vang trong lòng con như một khúc ca tạ ơn không dứt. Xin cho con luôn biết sống trọn tâm tình tạ ơn, để mỗi ngày con được tiếp tục viết tiếp câu chuyện tình yêu của Chúa trên đời mình. Và xin cho con biết dùng tất cả những gì đã nhận được hôm nay để phục vụ, để dâng hiến, để trở nên chứng nhân cho tình yêu Chúa ở bất cứ nơi nào con được sai đến.

Tạ ơn Chúa, tạ ơn Hội dòng, tạ ơn tất cả những ai đã yêu thương con, để ngày hôm nay trở nên dấu ấn đầy hạnh phúc trong đời con.

“Suốt cuộc đời, tôi xin hát mừng Chúa,

sống bao lâu, nguyện đàn ca kính Chúa Trời !” (Tv 145,2)

Jeanne Francoise Hương Trinh

Ngày bước vào nghi thức nhập tập viện, trong lòng của năm chị em chúng con ngập tràn những cảm xúc khó tả, và riêng con cũng cảm nhận rõ rệt niềm hạnh phúc thiêng liêng ấy. Khoảnh khắc được thay đổi tên Thánh dòng trở thành một dấu mốc thiêng liêng, như thể chúng con bắt đầu một đời sống mới, đời sống thuộc trọn về Chúa.

 Bước chân đầu tiên vào môi trường tập viện còn bỡ ngỡ, vừa hồi hộp vừa lo âu, nhưng cũng mở ra trong chúng con niềm hy vọng và ước ao lớn lao được trở nên môn đệ của Đức Kitô. Một năm tập nhặt trôi qua với bao cung bậc: niềm vui xen lẫn nỗi buồn, những lúc va chạm, hiểu lầm cùng các chị em; cả những thành công nhỏ bé và thất bại đôi khi khiến mỗi chúng con muốn dừng lại. Nhưng chính trong những mảnh ghép ấy, ai trong chúng con cũng học được sự kiên nhẫn, lòng bao dung và tình huynh đệ chân thành. Bước sang năm thứ hai với 7 tháng 3 ngày trong môi trường thực tế, chính lúc ấy chúng con phải đối diện nhiều thử thách và biến cố bất ngờ. Có khi mệt mỏi, chán nản, tưởng chừng không đủ sức để tiếp tục, nhưng nhờ ơn Chúa và lời cầu nguyện, chúng con dần nhận ra giá trị của đời sống cộng đoàn: không chỉ cùng làm việc, nhưng còn cùng chia sẻ, nâng đỡ, và lớn lên trong ơn gọi.

Khi hành trình thực tế khép lại, chúng con trở về sống bên nhau, và lúc ấy, mỗi người cảm nhận rõ ràng hơn sự gắn kết: biết hiểu nhau hơn, biết yêu thương nhau hơn. Và rồi những ngày hồi hộp chờ đợi quyết định của Bề Trên là những ngày đầy tâm trạng, vừa lo lắng, vừa mong chờ.

Thế rồi ngày 22.08 đã trở thành ngày Hồng Phúc khi năm chị em chúng con cùng nhau bước lên bàn Thánh để đọc lời cam kết với ĐẤNG TÌNH QUÂN mà chúng con hằng mong đợi là ngày lãnh nhận hồng ân tuyên khấn. Trong giây phút long trọng ấy, chúng con thấy rõ ân tình Thiên Chúa và Đức Mẹ đã luôn đồng hành, bao bọc và dìu dắt chúng con mỗi ngày.

Hôm nay, nhìn lại hành trình ấy, mỗi người chúng con chỉ biết cất lời tạ ơn: tạ ơn vì những bỡ ngỡ ban đầu, vì những niềm vui nỗi buồn, vì những va chạm và thử thách; tất cả đã trở thành hành trang giúp chúng con trưởng thành hơn trong đời sống thánh hiến. Xin cho năm chị em chúng con mãi trung tín trên con đường đã chọn, và luôn biết hát lên khúc ca tri ân Thiên Chúa và Mẹ Maria, Đấng đã yêu thương và gìn giữ chúng con đến ngày hôm nay. Xin Thiên Chúa và Mẹ Maria tiếp tục đồng hành và gìn giữ chị em chúng con trong hành trình Sứ Mạng phía trước.

 

Khấn sinh M.Phillipe Thúy Anh

TD.Cù Lao Giêng

Mỗi ơn gọi thánh hiến đều bắt đầu từ một tiếng gọi âm thầm nhưng mãnh liệt trong lòng. Đó có thể là một ánh sáng nhỏ nhoi soi rọi giữa muôn ngàn chọn lựa, hay một khát vọng sâu xa thôi thúc ta bước theo Đức Kitô cách trọn vẹn hơn. Những bước đầu đời trong hành trình dâng hiến thường gắn liền với sự ngập ngừng, lo âu, xen lẫn niềm vui và hy vọng. Đó là lúc người trẻ can đảm rời xa mái nhà thân thương, những gắn bó quen thuộc, để dấn thân vào đời sống cộng đoàn, tập sống tinh thần vâng phục, khó nghèo và khiết tịnh.

Những bước đầu ấy giống như hạt mầm được gieo vào lòng đất: nhỏ bé, mong manh nhưng tràn đầy sức sống. Trong những ngày tháng đầu tiên, hành trình dâng hiến không chỉ là sự học hỏi về giáo lý, linh đạo hay luật dòng, mà còn là hành trình học sống, học yêu thương, học để cho đi và đón nhận. Chính trong sự đơn sơ của khởi đầu, người tu sĩ cảm nghiệm rõ nét hơn tình yêu quan phòng của Thiên Chúa và ân sủng Ngài ban để kiên vững bước theo.

Hành trình dâng hiến là một con đường dài, nhiều thử thách nhưng cũng chan chứa niềm vui và bình an. Những bước đầu đời có thể còn vụng về, non nớt, nhưng chính trong sự nhỏ bé ấy, Thiên Chúa vẫn đang kiên nhẫn đồng hành và biến đổi từng người nên khí cụ của Ngài. Xin chúc các bạn mới bước vào đời sống dâng hiến luôn giữ được ngọn lửa tình yêu ban đầu, trung thành trong những khó khăn, quảng đại trong phục vụ và kiên vững trong ơn gọi. Ước gì mỗi ngày sống, các bạn luôn tìm thấy hạnh phúc thật sự nơi những công việc nhỏ bé , để hành trình dâng hiến trở thành một bài ca ngợi khen và tạ ơn không ngừng dâng lên Thiên Chúa tình yêu.

Mến tặng các em tân đệ tử và tân tiền tập 

Bốn năm đã qua… nhưng mỗi lần nhớ lại giây phút linh thiêng ngày tuyên khấn, lòng tôi vẫn rộn vang một nhịp đập đặc biệt – nhịp đập của tình yêu, của ơn gọi, của lời thưa dâng trọn đời mình cho Chúa: “Lạy Chúa, này con đây, Chúa đã gọi con” (1 Sm 3,10).

Ngày hôm ấy, niềm vui hạnh phúc chan hòa khi ước mơ đời dâng hiến thành hiện thực. Trong bối cảnh đại dịch, dẫu vắng bóng gia đình, thân nhân và bạn bè, nhưng tôi đã nhận ra một điều lớn lao: chính tình yêu Chúa và vòng tay Hội Dòng mới là sức mạnh lấp đầy mọi thiếu vắng. Điều cốt lõi không phải là ai đã hiện diện, mà là tôi đã khấn hứa với Chúa, đã thuộc trọn về Ngài.

Tuyên khấn không khép lại một hành trình, nhưng mở ra một lối đi mới – con đường thánh hiến đầy thử thách, có hoa hồng và cũng nhiều gai nhọn. Đã có lúc tôi yếu đuối, chao đảo, nhưng từ nơi sâu thẳm, tôi vẫn tìm thấy nội lực thiêng liêng: đó là sự hiện diện và đồng hành của Chúa. Chính Ngài là sức mạnh, là điểm tựa, là nguồn ủi an và chữa lành mỗi khi bước chân tôi rớm máu.

Hôm nay, kỷ niệm 4 năm Hồng Ân Thánh Hiến, tôi nhận ra rằng:

  • Nội lực ngày hồng phúc ấy vẫn đang âm thầm nuôi dưỡng tôi từng ngày.
  • Chính tình yêu Quan Phòng đã cho tôi can đảm tiến bước trong phó thác.
  • Và lời khấn hứa năm xưa vẫn vang vọng, trở thành động lực để tôi sống trọn vẹn hơn mỗi ngày trong đời thánh hiến.

Xin cho con luôn biết gìn giữ và nuôi dưỡng nội lực của ngày hồng phúc, để mỗi bước đi không chỉ là dấu ấn cá nhân, nhưng còn là chứng từ sống động về một tình yêu trung tín – tình yêu Quan Phòng muôn đời bền vững.        

                                   

           Cù Lao Giêng, 31/08/2025

         Khấn sinh M.Léonard Bảo Ngọc 

Hành trình đã qua là một hành trình của sự biết ơn. Biết ơn đối với Thiên Chúa - Đấng đã yêu thương chọn gọi con trong bậc sống này. Một năm chẳng là gì so với các bậc tiền bối mừng lễ vừa qua nhưng đối với con đó là một năm hồng ân. Bởi lẽ trong mọi sự, con thấy bàn tay quan phòng của Chúa đã tài tình xếp đặt. Chúa biết đến và Chúa hiểu con cần gì để rồi khi đến thời đến buổi thì Ngài có chương trình cho con.

 Ngày này một năm trước, con đã xúc động nói lên lời tuyên khấn với Chúa. Trong lúc chờ đến lượt của mình, con đã luôn thầm thì câu nói của Thánh Phê rô : “Lạy Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Chúa biết rõ sự yếu đuối, phản bội của Phê rô nhưng điều mà Ngài có để bù đắp là lòng yêu mến, yêu để quay lại chứ không bỏ cuộc.

Và câu nói ấy lại vang vọng mỗi khi con yếu lòng, mỗi khi con tắt đi lửa của lòng mến và lòng tin. Cảm xúc ấy vẫn vẹn nguyên, bồi hồi nghẹn ngào và hạnh phúc khôn tả. Nói làm sao để diễn tả được niềm vui ấy. Niềm vui của tình yêu đáp trả tình yêu.

Sau một năm, tình yêu ấy vẫn còn tuy đã nhiều va vấp. Chúa vẫn đồng hành và thương ban những ân huệ đủ để giây phút này con thốt lên “Tạ ơn Chúa! Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương!”

Bên cạnh đó, là sự biết ơn tình người. Cảm ơn Quý sơ trong cộng đoàn đầu tiên của đời tu đã vun đắp, yêu thương và hướng dẫn để con chu toàn được sứ mạng của Hội dòng. Cảm ơn sự nâng đỡ và cộng tác của các vị Mục tử trong bước đầu dâng hiến. Các Ngài vừa là bài học vừa là gương mẫu để trên hành trình theo Chúa là kim chỉ nam giúp con đi trọn con đường Chúa muốn con đi. Cảm ơn bà con giáo dân - nơi mối tình đầu vừa chớm nở cũng vội tàn.

Như Chế Lan Viên có câu : “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn.” (Trích bài thơ Tiếng hát con tàu).

Xin ghi vào đất những gì là đẹp đẽ, còn những gì là cũ kĩ, là hư mòn xin viết vào cát để sóng biển cuốn đi.

Đoạn đường tiếp theo xin Chúa cũng tiếp tục đồng hành với con, dẫu vui buồn sướng khổ có Chúa con lo gì.

 Đây cũng là dịp ôn lại những gì đã qua và hy vọng tương lai phía trước.

Chúc lớp O, trong mọi sứ mạng đều tìm thấy niềm vui và hạnh phúc của đời dâng hiến. Mãi nhớ nhau trong câu kinh nguyện ngắm và cầu chúc nhau mọi sự có Chúa ở cùng.

 

Khấn sinh M.Onesime Thùy My

TD.Cù Lao Giêng

Ơn gọi của tôi bắt nguồn từ gia đình tôi, cha mẹ là người khuyến khích tôi bước theo Chúa…Ơn gọi của tôi cũng được ươm mầm từ đó, Chúa gọi mỗi người một cách khác nhau và tôi cũng vậy, tôi cảm nhận được ơn gọi của tôi xuất phát từ gia đình, từ một hạt mầm nhỏ bé nơi gia đình mà Chúa đã làm cho tôi yêu thích ơn gọi hơn khi bước vào nhà Dòng, Chúa gọi tôi qua gia đình, tôi hạnh phúc vì điều đó. Hành trình theo Chúa của tôi tới giây phút này không dài mà cũng chẳng ngắn, đủ để tôi cảm nghiệm được con đường hẹp mà Chúa nói là như thế nào. “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình vác thập giá đời mình mà theo tôi”(Lc 9,23), tôi đã cảm nếm được vị ngọt, vị đắng của quả ơn gọi đời tôi và tôi đã phải cố gắng rất nhiều, từ bỏ rất nhiều nhưng chắc hẳn điều mà tôi trải qua không là gì so với Chúa. Ân huệ của Chúa ban cho cuộc đời tôi như từng nốt nhạc rời rạc, nếu tôi không yêu Chúa đủ thì tôi sẽ không nhận ra được giai điệu tuyệt vời của từng nốt nhạc ấy. Ân huệ ấy luôn đổ xuống trên tôi, đã giữ gìn, che chở tôi từng ngày, từng chặng đường và từng biến cố đời tôi khi tôi mới chập chững bước theo Chúa trên con đường ơn gọi, vì đã bao lần tôi vấp ngã bởi những lời nói của người khác, những tổn thương mà người khác đã gây ra cho tôi hay tôi đối với họ, hay những ích kỷ, những đố kỵ với những thành công của người khác, với khả năng ít ỏi của tôi làm tôi tự ti, mặc cảm và tôi tự thu mình lại như chú ốc sên và rồi trong tôi hình thành một vỏ bọc cứng để tự bảo vệ mình, để rồi tôi tự khép mình trước mọi lời mời gọi, mọi sự quan tâm, và nhất là tôi dần xa Chúa, tôi tự làm cho hạt mầm ơn gọi của tôi héo tàn. Dầu Chúa biết rõ tôi là như vậy, nhưng Chúa vẫn thương yêu tôi, vẫn mong tôi quay đầu trở về đi với Chúa trên con đường Chúa mời gọi tôi mỗi ngày để tôi thật sự bình an hạnh phúc hơn. Chúa yêu tôi như vậy, Chúa cũng yêu bạn như thế, dầu bạn đang sống trong bậc sống nào thì Chúa vẫn tôn trọng sự tự do của bạn, vì Chúa muốn bạn được hạnh phúc, được bình an thật sự. Và ơn gọi dâng hiến là ơn gọi Chúa dành cho tôi, dù tôi tội lỗi, kém cõi và cũng nhiều lần trói Chúa như Phê-rô, phản bội Chúa như Giu-đa nhưng Chúa vẫn kiên trì với tôi, Ngài đã dùng ánh mắt trìu mến để nhìn tôi, đã đồng hành với tôi khi tôi gặp thử thách, ngã lòng như xưa Ngài đã đồng hành cùng hai môn đệ trên đường Em-mau.

 Chúa ơi! Con đường theo Chúa quá đỗi chông gai, con phận người yếu đuối, mỏng giòn không thể đứng vững, không thể kiên trung đến cùng nếu không có ơn Chúa. Lạy Chúa, con mong rằng những lúc con thuyền ơn gọi của con gặp sóng gió, bão táp,…Con sẽ nghe được tiếng Chúa nói bên tai con rằng: “ Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ”(Mt 14,27) để con nên mạnh mẽ hơn, can đảm đương đầu với mọi nghịch cảnh, chấp nhận lội ngược dòng theo Chúa đến cùng.

Dù chông gai, con vẫn có Ngài

Đời còn dài, xin Ngài chở che

Sr. Marie Isabelle Thanh Nhàn, CQP CT