Hôm nay, tôi đọc lại đoạn tin nhắn của Ba Mẹ : "Hôm nay con đã trưởng thành, Ba Mẹ luôn cầu nguyện cho con luôn trung thành với ơn gọi của mình. Nếu khi nào con gặp khó khăn thì con hãy nhớ đến bài hát Dấu Chân. Ba Mẹ tin rằng, lúc nào cũng có Chúa đồng hành với con. Ba Mẹ chúc con luôn hạnh phúc trong tình yêu của Chúa và Mẹ Maria nhé, con gái yêu của Ba Mẹ."

Từng lời, từng chữ, từng câu như thấm vào tim tôi, một dòng tin nhắn như một động lực để tiếp thêm lửa cho tôi. Mỗi khi con gặp khó khăn, hay gặp phải biến cố nào...giữa những ngày mệt mỏi. Tôi không biết từ lúc nào, mình đã trưởng thành hơn, không chỉ về độ tuổi, mà còn trong hành trình ơn gọi của mình.

Khi bước chân vào nhà Dòng, tâm trạng của tôi thật sự còn nhiều lo lắng. Tôi vốn là một người ít nói, hay e ngại trong giao tiếp, nên lúc đầu tôi thấy khó để hòa nhập với mọi người. Có những ngày tôi tự hỏi mình có thể sống được trong môi trường mới mẻ này hay không. Thế nhưng, qua từng ngày, với sự nâng đỡ và chỉ bảo tận tình của quý Dì, cùng sự quan tâm, gần gũi của các chị em, tôi dần tìm thấy niềm an ủi và bình an nơi đây.

Một năm qua, tôi đã học được nhiều điều. Tôi học cách cầu nguyện với Chúa bằng một tâm hồn đơn sơ, học cách lắng nghe và chia sẻ với các chị em trong cộng đoàn. Những công việc nhỏ bé hằng ngày như quét nhà, nấu ăn, hay chăm sóc cây kiểng… cũng dạy tôi bài học về tinh thần phục vụ và trách nhiệm. Qua đó, tôi nhận ra rằng: sống đời tu không phải chỉ là những việc đạo đức, mà còn là học biết yêu thương, sống kỷ luật, và cùng nhau xây dựng một mái nhà thiêng liêng.

Nhớ lại những ngày đầu tiên bước chân vào nơi đây, lòng tôi đầy lo lắng: nào là sợ không quen với nếp sống giờ giấc nghiêm ngặt đi ngủ sớm, thức dậy sớm, ăn uống đúng giờ; nào là lo lắng vì phải “cai” điện thoại; nào là sợ gặp phải những người không cùng tính cách mà dễ phát sinh chuyện… Tóm lại, trong đầu tôi toàn là một mớ “nỗi sợ” tưởng chừng khó gỡ. Gia đình và bạn bè cũng lo lắng không kém. Ai cũng nghĩ : “Con bé này tự do quen rồi, giờ vô Tu viện chắc buồn chết mất thôi !”. Thế là mỗi khi gọi điện hay có dịp gặp, họ đều dò hỏi tôi có chịu nổi không?, có nhớ nhà không?, có “phát điên” vì nếp sống mới không?. Ấy thế mà Chúa có cách riêng của Người. Từng nỗi sợ ban đầu dần dần tan biến, thay vào đó là một sự bình an lạ lùng. Những điều tôi nghĩ sẽ rất khó, lại trở nên nhẹ nhàng đến bất ngờ. Ngay cả chính tôi cũng không thể tin được mình có thể “sống sót” ngon lành như thế, chứ đừng nói đến gia đình hay bạn bè.

Những khoảng lặng cần thiết trong tiết tấu của cuộc đời mình là những giây phút mình trở về một cõi riêng tư, tìm lại chính mình trong quá khứ đã bị quên lãng… Có lẽ, đây là cơ hội để tôi nhìn nhận và rung động với chính nội tâm của mình. Hiếm khi tôi được trở về với “khoảng lặng” của cuộc đời mình.

 Nhìn lại khoảng thời gian…Một năm sống trong Tu viện Chúa Quan Phòng, ở ngưỡng cửa đầu tiên là giai đoạn Đệ Tử, đối với tôi là một khoảng lặng như thế, khoảng lặng giữa những xô bồ của cuộc sống ngoài kia, khoảng lặng giữa những ước mơ dang dở và cả những loay hoay của tuổi trẻ. Khoảng lặng ấy không tẻ nhạt, không cô đơn hay vô nghĩa. Ngược lại, nó còn là khoảng thời gian quý báu, khi tôi tạm gác lại, sống chậm hơn để lắng nghe tiếng nói thầm thì của Chúa và của chính tâm hồn mình.

Gửi các chị thân mến!

Hôm nay, em vui mừng quá chừng, khi nhìn thấy các chị bước vào một giai đoạn mới trong đời tu. Ngẫm lại thì thấy hành trình ơn gọi giống như một cuốn tiểu thuyết dài nhiều chương chị nhỉ, mỗi chương đều có đủ mọi sắc thái: vui có, buồn có, lăn tăn, thử thách, nhưng cũng đầy ắp những trang ngọt ngào của ân sủng. Giờ đây, các chị đang chuẩn bị lật sang trang mới – một chương có thể sẽ nhiều thử thách hơn, nhưng chắc chắn cũng đong đầy ơn lành hơn.