Thế giới đang bị đảo lộn vì covid-19, mà đặc biệt là đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta. Cuộc sống của tất cả mọi người đều bị thay đổi chỉ vì một con virus nhỏ bé. Đối diện với biến cố mất mát và đau buồn này, chúng ta rất dễ thất vọng và buông xuôi. Mỗi người có một nỗi sợ và nỗi sợ ấy lại càng ảnh hưởng đến không chỉ đời sống cá nhân mà còn liên quan đến đời sống của cả thế giới khi : người còn sống thì sợ "covid" ; người sắp chết thì sợ "cô đơn" ; người ở xa thì nhớ gia đình; người ở gần thì không được gặp nhau vì bị cách ly. Dù xa cách nhau về không gian địa lý nhưng chúng ta vẫn có "niềm tin" vào Thiên Chúa và lời "cầu nguyện" sẽ là sợi dây nối kết chúng ta lại. Mọi sự đều nằm trong bàn tay quan phòng của Chúa. Chúa luôn rút những điều tốt đẹp từ những biến cố đau buồn. Chính lòng tin và lời cầu nguyện của chúng ta sẽ phá tan mọi khoảng cách, nó sẽ giúp chúng ta lại gần Thiên Chúa và gần nhau hơn. Thiên Chúa không bao giờ quên lãng những ai kêu cầu Người, chỉ cần chúng ta kiên trì và nhẫn nại trong lời cầu nguyện .
Nếu ai đó hỏi tôi “ Người tôi quý nhất trong Hội Dòng là ai?” Tôi sẽ không ngần ngại trả lời đó làm em
Tôi và em là hai con người hoàn toàn xa lạ. Tôi từ Nghệ An xa xôi vào mảnh đất An Giang lạ lẫm để tập tu. Có lẽ do dòng đời đưa đẩy nên tôi đến một Hội Dòng mãi tận An Giang, lúc đầu tôi cứ nghĩ đi tu ở Sài Gòn thôi. Em nhỏ hơn tôi 1 tuổi nên tôi coi em như bạn của mình, em đến từ mảnh đất Cù Lao- tôi chẳng biết nơi đó là Cù Lao gì cả. Dáng người nhỏ nhắn với hàm răng khểnh mà tôi vẫn gọi là “răng chó” . Em rất có duyên trong mắt mọi người bao gồm cả tôi.
Mới đó thôi đã 1 tháng trôi qua tôi được phục vụ tại bệnh viện trung tâm hồi sức Bệnh Viện Bạch Mai. Một tháng đi vào môi trường bệnh viện đã cho tôi những trải nghiệm có lẽ mang theo cả cuộc đời.
Tôi là một Tiền tập Dòng Chúa Quan Phòng. May mắn thay, tôi được đi phục vụ cho những bệnh nhân Covid. Sau khi tôi đăng kí đi, nhiều người hỏi tôi: "Sao gan vậy, không sợ chết à? Vô đó tiếp xúc F0, nguy cơ nhiễm rất cao, có thể sẽ chết đó...". Bản thân tôi cũng chưa chứng kiến chuyện sinh-tử nên cũng chưa nghĩ nhiều đến vậy. Tôi thấy những hình ảnh, thông tin trên mạng và tôi được thúc đẩy, muốn góp chút sức mọn cho những người đang đau khổ nơi tuyến đầu. "Sống là cho đi đâu chỉ nhận riêng mình".
Gửi Thầy Giêsu, người đồng hành trong suốt kỳ linh thao đầu tiên của con!
Bước vào hành trình sa mạc dài hạn với biết bao ngỗn ngang trong cái sợ, nhưng cái sợ lớn nhất trong con vẫn là “ Không biết mình có cầu nguyện được không? Có giữ được bầu khí thinh lặng lâu đến vậy không?.....” và muôn vàn cái sợ không tên rảo quanh trong suy nghĩ.
Khởi đầu chuyến đi mười ngày chỉ một mình con với Chúa bằng giờ chầu bên Thánh Thể. Kết thúc giờ chầu, bước ra khỏi Nhà nguyện, con dần cảm nhận một sự thay đổi nhanh chóng. Chưa đầy một giờ trước vẫn còn đó những cuộc trao đổi trong tiếng cười nói rộn rã của chị em nhưng giờ đây tất cả những thứ ấy đã dần mất đi, nhường chỗ cho một không gian tĩnh lặng trong những bước chân âm thầm. Không còn tiếng nói giữa con người với con người nhưng còn lại đó tiếng nói của nội tâm, tiếng thì thầm giữa con và Chúa.
Biết nói sao cho thỏa hết tâm tình, biết làm gì để đền đáp hồng ân! Vì cả cuộc sống tôi đều được bao bọc bởi tình yêu của Thầy Chí thánh.
Vì yêu thương nhân loại, Ngài đã tạo nên vũ trụ vạn vật và Ngài thấy rằng đều đó là tốt đẹp. Nhưng vì sa ngã, con người đã đánh mất đi điều tốt đẹp ấy và rơi vào đau khổ của tội lỗi, bởi thế Ngài đã không màng uy quyền cao sang bất tận của mình mà Ngài đã xuống trần với một thân phận con người thấp hèn để cứu độ nhân loại.
Ngài không được sinh ra bởi một gia đình quyền quý nhưng Ngài lại được sinh ra trong một máng cỏ hôi tanh bò lừa. Đến tuổi trưởng thành Ngài bắt đầu sứ vụ của mình bằng việc chịu phép rửa từ ông Gioan Tẩy Giả, vì yêu thương Ngài hòa mình vào dòng nước mang lấy tội lỗi của nhân loại để thấu cảm sự yếu đuối tội lỗi của con người. Ngài mang chân lí và niềm vui ơn cứu độ đến khắp nơi cho mọi người nhưng mấy ai đã đáp trả ân tình của Ngài, mấy ai biết tri ân Ngài… Thứ mà Ngài nhận lại được đó là sự sỉ vả, là ghen ghét, là chống đối,… Thậm chí là cái chết nhọc nhằn trân thập giá.
Thương lắm thầy tôi! bởi chiếc vòng gai trên đầu thay vì là vương miện, mặt mũi xể xài không còn ra dáng con người, thân thể thì đầy vết nứt với những dòng máu đang tuôn từng giọt. Bởi đâu… chính bởi tội tôi đã phạm!
Tôi ước mong rằng mỗi ngày sống con đều ý thức tội tôi và tránh đi những dịp tội để thập giá Chúa con sẽ bớt nặng hơn và thân Ngài sẽ bớt đau hơn…
Maria Châu Thị Tường Vi
Tiền Tập – TD.Cù Lao Giêng
Page 2 of 22