Ngày 07 tháng 06 của 20 năm trước, Chúa đã cho một em bé chào đời được bình an. Cám ơn Chúa vì đã cho con được làm người, được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ cha mẹ và người thân. Cám ơn Chúa đã giữ gìn con trong suốt 20 năm qua và đã cho con có một ơn gọi đặc biệt mà con không thể nào nghĩ đến.

Trong tâm tình của tháng 11, chúng ta được gợi lòng về nguồn cội với lòng biết ơn và tri ân. Đây cũng là cơ hội mà những người con hướng lòng về tổ tiên của mình...

“ Tháng này Giáo hội gọi mời

Nhớ về tổ tiên với lòng biết ơn

Sống tình hiếu thảo con nhà

Cầu cho tiên nhân qua đời trước ta

Được ơn toàn xá thứ tha

Miên man cảm xúc biết ơn tràn về.”

Cha Mẹ kính yêu!

Thú thật là chưa bao giờ con nghĩ đến việc ngồi  đây, viết nên những dòng tâm tư này gửi cho cha mẹ, với tư cách là một tu sĩ. Con đã lớn rồi, nhưng cứ mỗi khi nghĩ về hai chữ “gia đình” là lòng con lại trồi lên những tâm tư thật khác lạ.

Thời gian trôi quá nhanh. Hằng ngày thời gian cứ trôi, chị em tôi cùng nhau cầu nguyện, có những giờ học và cả những giờ sinh hoạt vui chơi với nhau, niềm vui không thể nào diễn tả hết được. Điều làm tôi nhớ nhất mang lại ý nghĩa suốt một tháng qua chính là những buổi chị em tôi ngồi với nhau để hoàn thành tác phẩm “Sinh hoạt Đệ tử viện”.

 

Ngày 01/09/2024 là ngày đầu tiên tôi chính thức gia nhập vào Đệ Tử Viện Dòng Chúa Quan Phòng Portieux, Tỉnh dòng Cần Thơ, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời của tuổi mới lớn đầy biến động và không ít trăn trở. Không chỉ có tôi mà còn có những chị em cùng chí hướng với tôi, nghĩ rằng mỗi người đều có hướng đi, sự lựa chọn cho mình và rồi chị em chúng tôi đã can đảm lựa chọn một con đường mà người ta hay nói với nhau là con đường “chẳng mấy ai đi”. Chúng tôi đã can đảm đáp lại lời mời gọi của Chúa.