Chắc hẳn sẽ có nhiều người sinh ra trên một cánh đồng miền quê, những ký ức, những tuổi xuân đẹp đẽ sẽ còn đọng lại đâu đó và cả những hình bóng quen thuộc của người cha tần tảo suốt một đời vì con. Thật vậy, tiếng gọi cha thân thuộc làm sao, không thể nào diễn tả được hết bằng lời, và nhiều cảm xúc không thể nào gọi tên.

Từ những ngày còn thơ bé, chập chững biết đi, sự trải dài trước mắt con và thế giới trong con là một màu xanh của cánh đồng lúa quê mình, có cả màu trắng của mây trời, của ánh bình minh, và có cả màu vàng của ánh nắng chiều hoàng hôn, của mùi lúa chín ngát thơm. Thế giới ấy đẹp, đậm đà biết bao nhiêu và nhiều hương vị phong phú từ cuộc sống: vị chua của lá me, vị đắng của sầu đâu, vị mặn của muối, xen lẫn vị ngọt ngào nơi từng con người và có cả những tiếng chim ríu rít, và tiếng sáo vút cao. Tuy nhiên, cuộc sống vốn đa dạng, nhưng đâu phải lúc nào mọi điều tốt đẹp từ cuộc sống  có thể chạm đến lòng người. Có những điều hết sức ý nghĩa và thân thương đối với người này, nhưng cực kỳ vô nghĩa và xa lạ với người khác. Có những điều gợi lên trong người này cả một khung trời ký ức, nhưng chỉ thoáng qua trong người kia như chút gió bụi vô thường.

Hơn ai hết, cha đã đưa con vào cuộc đời, cho con một mái ấm gia đình. Khi lớn lên, ra giữa đời, thì chính con lại phải học làm người, phải tự mình lớn lên mỗi ngày. Để được vươn vai trở thành người lớn thì người con ấy phải thoát khỏi vòng bao bọc của người lớn khác và chạm với thực tế của cuộc sống  Những bình yên và lắng đọng của miền quê đã hình thành trong con một tâm hồn hiền lành đơn giản. Nhưng cuộc đời không như là mơ và dòng chảy của cuộc sống có khi nào bình yên đơn giản.

Cha – người trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa đáng tin cậy, mọi thứ trách nhiệm nơi cha rất nặng nề. Cha rất nghiêm khắc, nhưng dù cách thức biểu đạt tình yêu thương có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng muốn con cái trưởng thành, lớn lên về mọi mặt, như dân gian thường có câu nói: “Con hơn cha là nhà có phúc.” Phải chăng khi con vào đời, cha mang trong lòng nhiều nỗi lo sợ, cha đã đánh đổi bằng hôi nước mắt, để con được học những bài học thiết thực của cuộc đời. Thật hạnh phúc khi được sống trong tình yêu thương của cha.

Cảm ơn vì cha đã đưa con vào đời, với đôi bàn tay chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng lại ấm áp đến lạ thường. Dù thế nào cha vẫn sắp xếp thời gian quan tâm đến việc học hành của con. Cha tuy ít lời, chỉ nói những câu nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm hay động viên khen ngợi, cha nói càng khó thì phải càng làm được. Nhìn cha nghiêm khắc nhưng rất dễ gần, những điều cha nói, cha làm chỉ điều là muốn tốt cho con. Sợ một lúc nào đó, con không phải là đứa bé nhỏ nữa, mà trở nên sòng phẳng như cuộc đời. Sợ một lúc nào đó giữa bao điều hào nhoáng, tốt đẹp của thế giới bên ngoài níu kéo, con quên đi những gì là bình dị lặng lẽ trong tâm hồn. Sợ lúc nào đó với những xáo trộn, con sẽ đánh mất những gì là giản dị, mộc mạc, hiền lành, đơn sơ và chân thật. Sợ ngày trở về, con lạ lẫm đứng giữa miền quê. Con sợ lắm một ngày không còn cha, sẽ không ai che chở cho cuộc đời con, nhưng đối với hiện tại con vẫn luôn muốn nói: Con yêu cha nhiều lắm! Cảm ơn những ngày tháng tuổi thơ trong mái ấm gia đình. Sống tình cảm không phải là mối lo, nhưng đáng lo hơn là một lúc nào đó người ta không còn chút tình cảm nào để sống. Tâm hồn lãng mạn thì không đáng sợ, nhưng chỉ sợ tâm hồn người ta nên khô khan và chai cứng trước bao vẻ đẹp của cuộc đời.

Cha không phải là mẫu người thành công trong cuộc đời, cũng không phải là người thành danh trong xã hội. Nhưng đối với con cha luôn là mẫu gương sống động dẫn con bước vào đời và sống như một con người, một con người nhân nghĩa. Bất chợt nhận ra một điều là ngoài cha, con chẳng thấy người đàn ông nào trên đời này hoàn hảo cả. Qúa khứ không thể nào thay đổi được cả, vì thế hãy cứ làm tốt những gì bạn có thể và đừng bao giờ để cho bản thân cảm thấy hối hận. Nếu được quay lại thời thơ ấu, con vẫn sẽ trốn sau cánh cửa và quan sát những hành động của cha. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng Cầu, đã nói giúp tuổi thơ của con những suy nghĩ tốt đẹp về cha mẹ: “Cha sẽ là cánh chim đưa con đi thật xa, Mẹ sẽ là cành hoa cho con cài lên ngực . Cha mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con….Ngày mai con khôn lớn bay đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, cha mẹ là quê hương…” (Cho Con)

 

Anna Tuyết Nhung

Khấn sinh TD.CLG