Vào một buổi sáng, Bác sĩ Hương người mà chúng tôi quen gọi một cách thân thiện là “ bác Hương” gặp chị em trong cộng đoàn chúng tôi chia sẻ thao thức: Bác có người bạn tên Thúy trước đây làm điều dưỡng trưởng tại bệnh viện tỉnh Hậu giang, hiện nay đang nằm viện với chứng bệnh nhược cơ đã phải mở nội khí quản, bác sĩ chẩn đoán bệnh của cô hy vọng kéo dài sự sống được 7 - 8 tháng mà đến nay đã là tháng thứ bảy. Cô muốn theo đạo Công giáo. Chuyện của cô Thúy đã được trình bày với cha sở và chị em trong cộng đoàn chúng tôi chia nhau cùng đi với bác sĩ Hương trước hết để thăm và xem tình hình có thể giúp cô được điều gì không.
Trong thế giới hỗn loạn của xung đột, bạo lực và chia rẽ, khát vọng về hòa bình vẫn là tiếng vọng sâu thẳm trong tâm hồn mỗi con người. Nhưng hòa bình không tự nhiên mà đến ; nó đòi hỏi những nỗ lực kiên trì, những hành động can đảm, nhất là nơi các nhà lãnh đạo, những người được trao phó trách nhiệm nặng nề trước vận mệnh dân tộc và nhân loại.
Kinh Thánh – từ những trang đầu tiên cho đến lời mặc khải cuối cùng – luôn trình bày Thiên Chúa là Chúa của hòa bình, và mời gọi con người trở thành những người xây dựng hòa bình. Trong thời đại hôm nay, giữa tiếng súng vang dội khắp nơi trên thế giới, và đặc biệt là của cuộc chiến Nga – Ukraina, hình ảnh các nhà lãnh đạo Mỹ và Ukraina gặp nhau, trao đổi, tìm tiếng nói chung đã trở thành một ánh lửa hy vọng nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, phản chiếu tinh thần của Tin Mừng và lời mời gọi tha thiết của Đức Cố Giáo hoàng.
Thuộc về Chúa mãi mãi – Hành trình hy vọng của con
Những ngày này, tâm hồn tôi thật lắng đọng. Tôi đang sống trong khoảnh khắc thiêng liêng, chuẩn bị tuyên khấn trọn đời – một giao ước vĩnh viễn, một cuộc dâng hiến trọn vẹn cho Thiên Chúa, Đấng đã yêu tôi bằng tình yêu từ muôn thuở.
Tiến gần đến giây phút hồng phúc ấy, lòng tôi âm thầm đong đầy một ước nguyện sâu xa: được sống trọn vẹn cho Chúa, được thuộc trọn về Ngài – hôm nay và mãi mãi. Ước nguyện ấy không chỉ là cảm xúc nhất thời, nhưng là kết tinh của một hành trình dài: những năm tháng tìm kiếm và phân định, những tiếng "xin vâng" thầm lặng, những lần yếu đuối tưởng chừng không thể bước tiếp. Nhưng chính trong tất cả, tôi cảm nhận bàn tay Thiên Chúa luôn nâng đỡ, hướng dẫn và biến đổi tôi cách âm thầm mà sâu xa.
Khấn vĩnh viễn, với tôi, không đơn thuần là một nghi thức, mà là một giao ước tình yêu – lời đáp lại tiếng gọi dịu dàng của Chúa. Một lời "xin vâng" không chỉ được cất lên trong ngày trọng đại, mà còn là lời tôi ước ao được sống mỗi ngày, qua những điều nhỏ bé, với trái tim trung tín và đơn sơ.
Giữa hành trình đức tin đang mở ra trong Năm Thánh của Giáo hội – năm của những lữ khách hy vọng – tôi được mời gọi cất lên lời “xin vâng” trọn đời trong một khung cảnh thật đặc biệt. Ở một miền đất xa lạ, không có mái nhà thân quen hay những người tôi yêu quý, tôi vẫn cảm nhận rõ hơn bao giờ hết sự hiện diện dịu dàng của Thiên Chúa – Đấng luôn đi trước, luôn ở lại và luôn đồng hành.
Hơn thế nữa, được tuyên khấn tại Nhà Mẹ của Hội Dòng – nơi khởi đầu hành trình ơn gọi và đặc sủng – với tôi đó là một ân huệ thiêng liêng. Nơi đây, tôi cảm nhận như được trở về nguồn yêu thương sâu thẳm: nơi Lời Chúa âm thầm gieo mầm, nơi tình yêu đầu đời được đánh thức, và nơi ước nguyện hiến dâng trong tôi từng ngày được thắp sáng mãnh liệt.
Tôi không bước đi một mình. Tôi mang theo trong tim biết bao lời cầu nguyện, tình thương âm thầm của Hội Dòng, của gia đình, và của bao tâm hồn đang hướng về tôi.
“Tôi có thể làm được tất cả với Đấng ban sức mạnh cho tôi, vì tôi biết tôi đặt tin tưởng nơi ai.” (Pl 4,13)
Xin cho từng ngày sống của con là một lời đáp lại tình yêu – bằng trung thành, khiêm nhường và trọn hiến.
“Lạy Chúa, này con đây – con thuộc về Ngài, hôm nay và mãi mãi.”
Sr. Marie-Francoise
30 năm sống ẩn dật tại Nazareth là khoảng thời gian Đức Giêsu lãnh hội từ thánh Giuse và Đức Maria một chương trình huấn luyện tuyệt vời. Kinh Thánh không nói từng chi tiết như thế nào, tuy nhiên, nhìn vào bối cảnh và nền văn hóa thời đó ta có thể hiểu được: Giuse, thợ mộc phải lo cho cả gia đình; Maria, người mẹ nội trợ và chăm sóc dạy dỗ con cái…Vậy mà sau 30 năm, hai người đã đóng góp cho cuộc đời một Giêsu vĩ đại.
Nhìn Đức Giêsu : “ngày thêm khôn ngoan, thêm cao lớn và thêm ơn nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta” (Lc 2, 52), ta thấy bức tranh của việc huấn luyện toàn diện được Thánh Giuse và Đức Mẹ thực hiện trên trẻ Giêsu:
- Sức khỏe thể lý
- Khôn ngoan của tri thức
- Ơn sủng thiêng liêng
- Lối sống nhân văn
Chiêm ngắm Thánh Gia, tôi thầm thĩ dâng lời tạ ơn. Tạ ơn Chúa và tri ân Hội Dòng đã tin tưởng và trao ban cho tôi cơ hội để đóng góp phần mình vào việc chăm sóc các mầm non. Tạ ơn Chúa vì đây là thời gian ẩn dật âm thầm huấn luyện những con người để đóng góp cho cuộc đời và cho cánh đồng sứ vụ.
Điều phá vỡ hạnh phúc của chính mình cũng như của người khác đáng sợ nhất đó là chủ nghĩa cầu toàn. Sự cầu tiến là mời gọi vươn lên không có nghĩa buộc bản thân phải chạm đến mức hoàn hảo tuyệt đối. Điều đó càng không thể đối với người khác. Chữ “mọi’ và chữ “phải” là rào cản cho việc đón nhận tính tương đối của sự vật sự việc. Ngay cả điều tốt đẹp nhất tôi có thể làm vẫn là tương đối đối với một ai đó. Nên đón nhận sự mong manh của cuộc đời để vun xới nó hằng ngày.
Đừng lấy bản thân là thước đo cho vạn vật. Cũng không nên uốn người khác trở nên mẫu người mình muốn. Và càng không hay nếu đặt bản thân và một ai đó trong mẫu mực nhất định để rồi không ai có thể hạnh phúc. Đức ái sẽ nâng ta lên một tầm cao mới. Nơi ấy con người sống với nhau bằng sự vị tha và lòng thương cảm. Nơi ấy con người sống với nhau bằng sự chân thành nhất. Cùng đón nhận nhau và cùng nhau thực hiện điều tốt đẹp để xây dựng hạnh phúc cho cuộc đời. Hãy lấy hoa thơm lấn dần cỏ dại và đừng lên án nhau.
Page 1 of 149